Email: benhvien@saigonito.com
TỔNG ĐÀI
Giải đáp thủ tục hành chính từ thứ 2 đến thứ 7 (7h00 - 16h30)
028 3991 2030 - 028 3844 1399
ĐẶT LỊCH HẸN KHÁM BỆNH
- Từ thứ 2 đến thứ 7 (7h00-16h30)
+ Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn: 028 3991 2030
+ Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận028 3997 3679
- Sau 16h30, Chủ nhật & ngày Lễ Tết
+ Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn: 028 3991 2029
Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận028 3845 6139
CẤP CỨU
- Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn: 028 3991 2029
Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận028 3845 6139
CHĂM SÓC KHÁCH HÀNG
Từ thứ 2 đến thứ 7 (7h00 - 16h30)
- Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn: 0901 800 853
Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận0901 800 856
ĐIỆN THOẠI GIÁM ĐỐC
Giải quyết thắc mắc & tư vấn
- Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn: 0918 474 716
- Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận: 0988 081 411
ĐƯỜNG DÂY NÓNG
- SỞ Y TẾ: 0967 771 010
- BỘ Y TẾ: 19009095
HỖ TRỢ ONLINE
-  Fanpage: Hệ Thống Bệnh Viện SAIGON-ITO
- Zalo:
Bệnh viện Quốc tế CTCH Sài Gòn
Bệnh viện Sài Gòn ITO Phú Nhuận
 
ĐẶT LỊCH HẸN KHÁM BỆNH: TỪ THỨ 2 ĐẾN THỨ 7: 7H00-16H30
ITO Tân Bình: (028) 3991 2030 -  ITO Phú Nhuận: (028) 3997 3679
ĐẶT LỊCH HẸN KHÁM BỆNH: SAU 16H30, CHỦ NHẬT & NGÀY LỄ TẾT
ITO Tân Bình: (028) 3991 2029  -  ITO Phú Nhuận: (028) 3845 6139

PHẪU THUẬT GÃY LIÊN MẤU CHUYỂN XƯƠNG ĐÙI CHO BỆNH NHÂN LỚN TUỔI

Thứ hai, 14/10/2024, 10:48 GMT+7
Chia sẻ tin này qua: Chia sẻ qua Facebook Chia sẻ qua Google+ Chia sẻ qua Twitter

Cảm ơn cô Nguyễn Ngọc Long - Chuyên gia truyền thông vì đã cho SAIGON-ITO cơ hội được chăm sóc và đồng hành cùng gia đình trong những khoảnh khắc khó khăn. Chúc bà và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.

 

SAIGON-ITO xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất đến cô Nguyễn Ngọc Long - Chuyên gia truyền thông vì đã chia sẻ những cảm xúc chân thành trong suốt thời gian bà điều trị tại bệnh viện. Những dòng chữ của cô không chỉ phản ánh nỗi lo lắng và yêu thương dành cho bà, mà còn mang lại cho Hệ thống Bệnh viện SAIGON-ITO sự động viên to lớn. Sự tin tưởng của cô và gia đình là nguồn sức mạnh giúp chúng tôi nỗ lực hơn nữa trong việc chăm sóc và mang lại sự an tâm cho từng bệnh nhân.

Cảm ơn cô vì đã cho SAIGON-ITO cơ hội được chăm sóc và đồng hành cùng gia đình trong những khoảnh khắc khó khăn. Chúc bà và gia đình luôn mạnh khỏe và hạnh phúc.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt. Không chỉ là sinh nhật của Kỳ, mà còn là ngày bà ra viện. Sau 15 ngày té, gãy xương đùi, cấp cứu, mổ, hồi sức, tập vật lý trị liệu và đứng dậy!

Kỳ nói “cảm ơn anh và bà” đã tặng em món quà sinh nhật vô giá. Còn cô giáo lại muốn dành 999 lời cảm ơn sâu sắc và chân thành nhất cho tập thể các y bác sĩ, y tá, hộ lý, điều dưỡng, KTV vật lý trị liệu… của Hệ thống Bệnh viện Sài Gòn ITO. Các anh chị thực sự là những thiên thần!

Mọi người ở đây đã thay đổi hoàn toàn mindset của cô về bệnh viện. Dù trước đó, cô đã 2 lần chăm Kỳ mổ ở các hệ thống bệnh viện hoành tráng và tiện nghi hơn.

Khi cô gọi cho Linh Phan CHIR nhờ mang xe cấp cứu và cáng qua đưa bà đi viện, cô đã gần như năn nỉ vợ chồng Linh vào khiêng bà đi giúp vì “cô không biết phải làm sao”. Thực ra, đó là một lời nói dối.

Sự thật là cô không dám bước vào phòng để chứng kiến vẻ mặt đau đớn của bà. Kỳ cũng thế, Kỳ bảo là em nhìn bà đau mà chỉ biết khóc thôi.

Mà chắc là ai cũng thế?

Chúng ta có thể đói khổ, nhưng không muốn người thân mình đói khổ. Chúng ta có thể chịu đau nhưng sẽ cảm thấy bất lực và vô dụng khi chứng kiến người thân của mình bị nỗi đau hành hạ.

Thật may mắn vì những cơn đau đớn của bà đã dần khép lại.

Bà 95 tuổi, trải qua đại phẫu và có thể đứng lên ở ngày thứ 3 sau mổ. Tập đi sau đó vài ngày. Và trong sinh nhật của Kỳ, bà có thể tự bước đi quãng đường 10m, khi được cô hỗ trợ. Điều đó thật là kỳ tích!

Về mặt kỹ thuật mổ xẻ và hồi sức thì cô không rành lắm. Nhưng về cung cách chăm sóc người bệnh thì cô đã cảm nhận được tình cảm gia đình rõ rệt. Từ các y bác sỹ, y tá, điều dưỡng, kỹ thuật viên VLTL đến cả những bạn lái xe, bảo vệ… đều vô cùng ân cần, nhã nhặn, kiên trì, gần gũi và cực kỳ thấu hiểu.

Âm thanh trong 15 ngày nằm viện cô được nghe nhiều nhất là tiếng gọi “Bà ơi”.

Bà ơi, hôm nay bà thấy thế nào?

Bà ơi, bà có khoẻ không?

Bà ơi, bà có ngủ được nhiều không?

Bà ơi, bà để đấy cho con nhé.

Bà ơi, mình phải ráng ăn nhiều mới có sức tập đi bà nhé.

Bà ơi, bà ôm cổ con đi…

Nhiều lúc, cô cứ ngồi ngây ra nhìn mọi người tất bật rồi tự hỏi, họ lấy đâu ra quá nhiều năng lượng yêu thương đến vậy để đối đãi với bệnh nhân? Bởi vì cô có thừa sâu sắc để hiểu và để cảm, đâu là những lời nói hành động tuân thủ một quy trình có trước, và đâu là “mệnh lệnh của trái tim”.

Có một câu chuyện mà cô nhớ mãi. Đó là hình ảnh 3 bạn y tá, hộ lý và điều dưỡng hét lên hốt hoảng, í ới gọi nhau và chạy rầm rập vào phòng đỡ bà khi nửa đêm phát hiện bà bất ngờ “gượng dậy” tính trèo xuống giường bệnh để đi kiếm nhà vệ sinh. Các bạn ấy hốt hoảng sợ bè tá ngã.

Cô bật dậy ngồi nhìn hình ảnh ấy mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng cái “đáng sợ” là trong giây phút nguy hiểm ấy, đã không có bất cứ một tiếng kêu than, trách móc hay đe nẹt. Trái ngược với hình ảnh “chạy rầm rập” ấy là những động tác nhẹ nhàng, lời nói trìu mến bình thản như không có một vụ động trời nào vừa mới xảy ra.

Thay vào đó, vẫn là những tiếng gọi bà ơi, bà ơi, con đây, bà vịn vào con bà nhé quá đỗi dịu dàng, trìu mến và quen thuộc.

Đêm ấy, và vài đêm sau cô vẫn không ngủ được. Một phần vì sợ bà lại giật mình thức giấc lúc nửa đêm, một phần vì cứ ám ảnh rằng mình đang làm phiền người khác. Đành rằng, mình là khách hàng, là bệnh nhân, còn họ đang làm những việc phải làm. Nhưng cô nghĩ, ai cũng có một gia đình. Có ông bà anh chị, có bố và có mẹ.

Mọi người từ nhiều Quận huyện, nhiều tỉnh thành tề tựu ở đây. Họ làm những việc phải làm. Và phần đông trong đó chắc không sống cùng cha mẹ. Vậy trong những phút giây dành trọn tình yêu chăm sóc cho những ông bà ba mẹ của một người nào đó không phải của mình, chẳng biết mọi người có chạnh lòng? Mọi người có nghĩ cha mẹ già đang không có mình bên cạnh?

Nếu là cô, câu trả lời đương nhiên là có. Và cô cảm thấy đó là điều mình mắc nợ mọi người, khi được bao bọc bởi thứ tình cảm vượt lên trên những câu chuyện bán - mua thuần tuý, và vượt lên cả câu chuyện y đức đơn thuần.

Có những thứ rất lộng lẫy, xa hoa, hiện đại và hào nhoáng. Nó quá dễ để chúng ta dùng hình ảnh, ngôn từ kể cho người khác. Nhưng cảm giác thì rất khó. Cảm giác gia đình, cảm giác “nhà mình” lại còn khó gấp nhiều lần để diễn tả làm sao cho trọn vẹn.

Đi viện như đi resort, cô đã trải nghiệm rồi. Bệnh viện tiện nghi như khách sạn cô cũng đã trải qua. Nhưng nằm viện mà như nằm ở nhà mình, thì có vẻ như với Sài Gòn ITO, đó chính là điều khác biệt.

“Biển sóng thét gào, một ngày nhớ mẹ sóng trào khơi xa

Trời gió mây ngàn, một ngày khóc mẹ trăng tàn sao rơi

Mẹ ơi thế giới mênh mông mênh mông không bằng nhà mình”

Một lần nữa, từ tận đáy lòng, xin được tri ân các y bác sĩ, y tá, điều dưỡng, hộ lý, kỹ thuật viên VLTL, nhà bếp, tài xế, bảo vệ… Các anh chị đã thực sự mang tới cho bệnh nhân và người nhà những ngày nằm viện thực sự bình yên.

Cảm giác “nhà mình” là một cảm giác thiêng liêng và không gì thay thế được"

Nguồn SAIGON-ITO


Lượt truy cập :   - Đang Online :